Người dịch: Whistle

“Ừm…”

Trịnh Xương Đồ dừng động tác, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi phải cẩn thận, đám người kia là những kẻ liều mạng, thực lực rất mạnh, tốt nhất là đừng trêu chọc bọn chúng.”

“Sao vậy?”

Chu Giáp nghiêng đầu:

“Trịnh lão đã từng giao đấu với bọn họ rồi sao?”

“Ừ.” Trịnh Xương Đồ gật đầu:

“Ngươi còn trẻ, tuy rằng thực lực không tồi, nhưng kiến thức vẫn chưa đủ, ngoài võ kỹ ra, trên đời này còn có rất nhiều thủ đoạn kỳ lạ.”

“Có loại, rất khó phòng bị!”

“Nói thật…”

Trịnh Xương Đồ thở dài:

“Mạch chủ trên đảo bảo các ngươi đi bắt người đúng là quá “coi trọng” các ngươi, trừ phi là hai nhà bọn họ đích thân ra tay.”

Rõ ràng…

Trịnh Xương Đồ có con đường khác để biết chuyện của Thiên Hổ bang.

“Thôi vậy!”

Như thể nhìn thấy sự tự tin, không để tâm của Chu Giáp, Trịnh Xương Đồ lắc đầu, bất lực đứng dậy:

“Đợi đến khi ngươi thực sự gặp bọn chúng thì sẽ hiểu. Làm sao để sống sót mới là chuyện mà ngươi nên lo lắng.”

“Tra được rồi!”

“Huyết Đằng lâu chủ động gửi tin tức, trong đó có cả manh mối của hai giang dương đại đạo.”

“Ra tay!”

“Vèo!”

Theo mệnh lệnh, mấy trăm người dọc theo dòng suối lao về phía xa.

Kỷ công tử đứng trên cao, phía sau y là ba người, nhìn thung lũng ở phía xa và đám người đang tụ tập.

“Công tử.”

Ngưu Nham mặc trọng giáp, trầm giọng nói:

“Không đợi thêm nữa sao? Chỉ bằng những người này, e rằng không thể nào bắt được.”

“Không sao.”

Kỷ Hiển vẻ mặt bình tĩnh:

“Trước tiên cứ thử xem thực lực của chúng thế nào dã, Hỗn Thiên phỉ năm đó tung hoành lục tộc, mỗi người đều là cường giả hàng đầu, không biết bây giờ còn lại bao nhiêu bản lĩnh.”

“Thánh Phật xá lợi, Đại Đạo bảo điển…”

Kỷ Hiển nheo mắt:

“Loại bảo vật này, sao có thể rơi vào tay phỉ nhân được?”

“Vâng.”

Ngưu Nham đáp, cung kính cúi đầu.

“Thiếu gia.”

Ngô Bá Trung nheo mắt nhìn thung lũng yên tĩnh phía trước, trầm giọng nói: “Có chút kỳ lạ, hãy cẩn thận.”

“Sợ cái gì?”

Cừu Ứng Thần cười lạnh:

“Nhiều người như vậy, trọng nỏ, trọng tiễn, phía sau còn có Kỷ công tử trấn giữ, cho dù là Hắc Thiết hậu kỳ cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.”

“Lên!”

Cừu Ứng Thần phất tay, đám người dồn dập lao lên.

“Thú vị.”

Trong thung lũng, người khổng lồ ngồi xếp bằng, cười dữ tợn:

“Mấy chục năm không xuất hiện, xem ra, danh tiếng của chúng ta đã bị người ta quên mất, ngay cả đám tạp ngư này cũng dám đến đây.”

“Ra tay đi.” Bóng đen lạnh lùng nói:

“Xem ra lâu chủ Huyết Đằng lâu sẽ không đến, chúng ta đến nơi khác.”

“Ừ.”

Người khổng lồ gật đầu, vung tay đánh vào vách núi, đá vỡ vụn, một bộ trọng giáp khổng lồ xuất hiện.

“Nhai Tí giáp!”

“Ba mươi năm rồi, hôm nay, rốt cuộc cũng có thể mặc nó.”

Người khổng lồ sờ chiến giáp, ánh mắt si mê:

“Thủ nghệ của Thiên Công môn thật sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

“Loảng xoảng…”

Người khổng lồ nắm chặt tay, chiến giáp không có gió mà lại tự run rẩy, như thể sinh vật sống, tự động phân giải, bao phủ lấy người khổng lồ.

Trong nháy mắt.

Một người khổng lồ thép đã xuất hiện.

“Gào!”

Người khổng lồ ngửa mặt lên trời gầm rú, một luồng uy thế khủng bố không thua kém gì Hắc Thiết hậu kỳ bộc phát, tiếng gầm khiến vô số hòn đá lăn xuống.

Nửa ngày sau.

Chu Giáp nhận được tin, vẻ mặt nghiêm trọng.

Trận chiến này chỉ là để thăm dò lẫn nhau.

Nhưng Thiên Hổ bang vẫn bị thương vong hơn trăm người, trong đó có cả cao thủ trên thất phẩm, ngay cả Ngô Bá Trung cũng bị thương nặng.

Cuối cùng là Ngưu Nham, Tiết Tiêu liên thủ, hơn nữa còn có mấy trăm người hỗ trợ, mới ép tên người khổng lồ Bello kia phải lùi lại.

Còn người kia, thậm chí còn không ra tay.

Nhưng…

Kỷ công tử cũng không ra tay.

Hắc Thiết hậu kỳ!

Cái gọi là giang dương đại đạo lại có thực lực khủng bố như vậy sao?

“Nhanh!”

Một người xuất hiện trước mặt mọi người, quát lớn:

“Nhanh chóng xuất phát, trước khi mặt trời lặn, đến bờ nam Phổ Hà chờ lệnh.”

Người này mặc quân phục Xích Tiêu quân, mọi người nhìn nhau, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể nghe lệnh.

Phổ Hà.

Là một tuyến đường thủy chính nối liền Thạch Thành với thế giới bên ngoài, hàng ngày đều có vô số thuyền bè qua lại.

Đợi khi Chu Giáp đến nơi, đã có rất nhiều người tụ tập ở đây, ai nấy đều vẻ mặt hưng phấn, có chút nóng lòng.

“Lần này đi tiêu diệt thổ phỉ, các thế lực đều treo thưởng hậu hĩnh.”

Trần Oanh nhỏ giọng giải thích:

“Chỉ cần ra tay là có tiền thưởng, đối với không ít người mà nói, đây là chuyện tốt.”

Chu Giáp lặng lẽ gật đầu.

Rõ ràng…

Đa số mọi người đều không biết, kẻ mà bọn họ muốn đối phó là loại người nào.

Trong mắt bọn họ, cái gọi là giang dương đại đạo chỉ là những người mạnh hơn thổ phỉ một chút mà thôi.

Bọn họ thường xuyên tiêu diệt thổ phỉ, nên cần gì phải sợ chứ?

Hơn nữa, còn có mấy thế lực liên thủ và quân đội trấn giữ, vạn vô nhất thất.

Chu Giáp nhìn lướt qua, đội ngũ mấy chục người của quân đội lọt vào mắt.

Khác với những thế lực khác, đội ngũ Xích Tiêu quân gần như không có tiếng động, ai nấy đều mặc giáp, giống như tượng, đứng yên tại chỗ, im lặng, toát lên sát khí.

Thành phần của quân đội cũng khác biệt.

Ngoài võ giả vương triều Đại Lâm ra thì còn có nhân tộc của thế giới Phí Mục, một số Giao Nhân, Đế Lợi Nhân, thậm chí là Dực Nhân.

Trong đó, vậy mà lại có mấy người của Tinh tộc.

Thủ lĩnh dẫn đầu quân đội lần này cũng không phải là võ giả Đại Lâm, mà là một Linh Nhân nữ, binh khí là cung tên hiếm thấy.

Người phụ nữ này có dáng người cao ráo, mặc nhuyễn giáp, tóc đen như thác nước, ánh mắt có thần, cây cung sau lưng có hình dáng kỳ lạ, rõ ràng là Huyền Binh Hắc Thiết.

Dung mạo bình thường, chỉ có sát khí giữa hai lông mày là ấn tượng nhất.

Shirley!

Là một trong ba cường giả Hắc Thiết trung kỳ bên cạnh Kỷ công tử.

Không ai từng thấy người phụ nữ này ra tay, nhưng thông thường, cường giả của quân đội đều trưởng thành từ trong chém giết, mạnh hơn Hắc Thiết bình thường rất nhiều.

0.47993 sec| 2410.313 kb